Hello hello bạn,
Một tuần rồi của bạn thế nào? Có hình ảnh âm thanh hay câu chuyện gì còn đọng lại trong đầu không? Sở dĩ hỏi như vậy vì mình phát hiện ra một thứ cực kì thú vị trong … các câu chuyện hằng ngày và leo lên cả những mẫu content sinh viên mình thích: ngôn từ giàu hình ảnh.
1 bức ảnh = 1000 từ nhưng khi nói chuyện thì làm sao đưa ảnh ra?
Trong thuyết trình hay những hình thức giao tiếp được quyền sử dụng ảnh ọt để minh họa, ta hay nghe khái niệm “one picture worths a thousand words” (1 tấm ảnh đáng giá 1000 từ) nhấn mạnh sự nhanh gọn, dễ truyền tải của hình ảnh đến khả năng thu nhận thông tin của đại đa số. Thực tế phần đa chúng ta có xu hướng học tâp và ghi nhớ dữ liệu bằng hình ảnh, là dạng visual learner.
Bởi vậy mà bạn có thấy bản thân mình có xu hướng dừng lại trên mấy bài đăng Facebook có ảnh hơn là các bài chỉ đăng tút với chữ dài ngoằng không? Hoặc nếu có ảnh mà có kèm chữ nữa thì lại càng dễ dừng kéo màn hình …
Nhưng khi ra đường nói chuyện thì làm sao đây, làm sao bưng ảnh lên minh họa cho câu chuyện của mình đây?
Hoặc khi viết nội dung dài không được dùng nhiều ảnh thì làm sao?
Mình phát hiện ra chuyện này vẫn làm được và thậm chí khá thường xuyên ở bên này. Ví như khi một người nói với mình rằng “Tao không nghĩ mày phải làm hết biết hết, nhưng tao nghĩ là quản lý dự án thì mày sẽ giống như con nhện chính của cái mạng nhện vậy đó” (spider of the web). Nghe một phát là mình hình dung ngay lập tức hình ảnh một chú nhện bủa vây khắp mặt trận động bàn tơ.
Lại một ví dụ khác “Bọn tao vẫn sẽ hỗ trợ mày làm chung chứ, nhưng mày sẽ ngồi ghế tài xế (in the driver’s seat) trong dự án này để lèo lái tiến lên.” Một lần nữa, mặc dù đối thoại có thể dài và nhiều ý, nhưng hình ảnh ghế tài xế ngay lập tức đập vào mắt mình và mọi thứ (kỳ vọng) trở nên rất rõ ràng dễ hiểu.
Gần đây nhất, một đồng nghiệp có chia sẻ trong buổi họp nhóm “Dạo này có nhiều việc quá. Chẳng hạn như dự án A này, hiện nó im im thôi nhưng mấy ông ở trển có vẻ đang ngó tới. Nên nó như kiểu nồi áp suất (pressure cooker) vậy đó, tụi mình phải chuẩn bị thôi.” Ý này mình đoán người Việt mình hay có câu “như bom nổ chậm” đó. Là kiểu im im nhưng chờ nổ, nên phải có tâm thế sẵn sàng.
Tóm lại thì, nội dung và thông điệp có thể vô cùng vô cùng nhiều, nhưng khi chốt được hình ảnh vào cách truyền tải; sự rõ ràng tự dưng nhân lên gấp bội và mọi thứ ngay lập tức dễ hiểu hơn hẳn.
Chia sẻ việc này vì mình quả thực nhận ra hằng ngày, cách chúng ta giao tiếp cũng có thể chèn hình ảnh vào và thông điệp chắc chắn sẽ được truyền tải hiệu quả hơn với người nghe. Trong viết lách lại càng có tính ứng dụng cao hơn nữa. Bởi rõ ràng, cái gì càng trực quan càng dễ hiểu còn gì.
Từ gợi hình nào cũng được hay sao, còn gì nữa không?
Thật ra mình không phải là chuyên gia về copywriting (*), mình sẽ không bàn về phương diện copy như một chuyên gia. Tuy vậy, sau một thời gian quan sát và đọc báo cáo phân tích ngành, mình phát hiện ra rằng có những dạng nội dung hoặc cách truyền tải rất dễ đi vào lòng người.
Ứng với ngôn từ gợi hình cho phần lớn visual learner, thì cách thông điệp đưa đưa đi nên có màu sắc:
hóm hỉnh hài hước
truyền cảm hứng
thú vị, gợi mở sự tò mò
Và xịn nhất là mạch lạc như một câu chuyện truyền kì
Danh sách sẽ còn dài nữa nhưng yếu tố hài hước chắc chắn giúp người tiếp nhận dễ mở lòng và hòa mình vào nội dung mà bạn muốn truyền tải. Một báo cáo của McKinsey về kỹ năng lãnh đạo thậm chí còn chỉ ra rằng, có sense of humor (sự hài hước) là một yếu tố then chốt để người lãnh đạo có thể kết nối và dẫn dắt đội ngũ của mình hiệu quả. Đây cũng là tính cách được trông mong nhiều nhất trong khảo sát người làm công do McKinsey thực hiện đầu năm 2022.
Nếu bạn là fan cuồng của những nội dung tiếp thị, ắt hẳn bạn biết tới trận chiến bảng quảng cáo ngoài trời giữa Milo và Ovaltine? Đó là dạng nội dung mang tính hài hước và truyền kỳ đó còn gì nữa? (có chút drama nữa cho thêm phần gây cấn)
Hay mới đây thôi, khi iPhone 14 Pro ra mắt, account của Samsung đã twitt một dòng trạng thái “đá đểu” đối thủ của mình như bên dưới, nhắc nhẹ về tính năng gập của điện thoại Samsung mới ra. Nội dung này lập tức nhận được viral khá cao.
Trong thế giới content chắc chắn sẽ còn nhiều kiểu nội dung khác nhau nữa. Nhưng rõ ràng bạn thấy một động từ “gập” gợi hình nằm trong một câu twitt ngắn gọn mang đầy màu sắc troll cà khịa cũng đủ lan truyền sự hài hước và khéo léo khoe sản phẩm của mình rồi đúng không?
Để cuối cùng mọi thứ là một câu chuyện dài bất tận - Storytelling
Nếu sự hài hước hóm hỉnh hoặc thậm chí có phần khịa có thể khơi gợi sự tò mò, thì khả năng kết nối hình ảnh thành một chuỗi sự kiện trong một mạch chuyện lại là điểm gắn kết giữa thương hiệu và độc giả với nhau.
Như câu chuyện debate qua lại giữa Milo và Ovaltine. Như các chiến dịch dài hơi với video Trấn Thành ví von Bad Boy và các món ăn ngon xa nhà để giới thiệu Baemin cái thời Baemin mới thâm nhập thị trường Việt Nam.
Quả thực nếu bạn xem lại TVC quảng cáo Baemin do Trấn Thành đóng, bạn sẽ thấy tất cả các yếu tố làm nên một chiếc content hấp dẫn:
Nội dung hài hước, gợi hình: sử dụng món ăn ngon xa nhà và món ăn “vừa no bụng” gần nhà để ẩn dụ cho hình ảnh yêu đương của các quý cô
Lối dẫn chuyện kích thích sự tò mò ngay từ đầu, nêu lên tình hình yêu đương cũng như nút thắt trong chuyện tình cảm của thời đại ngày nay. Cứ một câu hỏi đặt ra, lại có một câu trả lời và hình ảnh ẩn dụ chèn vào ngay lập tức.
Và cho dù bạn có XEM hay chỉ đơn thuần là NGHE chiếc clip thì bạn vẫn có thể nắm bắt được mạch chuyện và cảm nhận sự hài hước kích thích của nội dung TVC này
Và đó chính xác là nghệ thuật sử dụng ngôn từ, biến hóa để phù hợp và đọng lại ấn tượng trong lòng khách hàng tiềm năng.
Tóm lại thì, trong từ có ảnh, trong cảm xúc có hài hước gần gũi và trong mọi diễn biến có một sợi chỉ đỏ nối liền một mạch truyện với nhau; có vẻ là một công thức sáng tạo content hiệu quả vậy. Ít ra là với mình - một visual thinker.
Cám ơn bạn đã theo dõi bài viết. Sau tháng 10 với hàng loạt nội dung về Persona, hành trình khách hàng và hành vi người tiêu dùng thì tháng 11 hãy cùng nhau tái khám phá một số nội dung thú vị từ Á sang Âu với mình nhé.
Norah VO
From Insights To Intelligence
(*): bạn có thể đọc thêm các nội dung về copy/content từ Content Hacks nhé.
Gật gật bài này thú vị quá ạ
Đọc xong em nghĩ đến cái ý “connect the dots” á chị
Tôi có hình ảnh con nhện ở giữa mạng nhện.
Tôi nói về người quản lý dự án.
Bùm.
Người quản lý dự án như con nhện ở giữa mạng nhện 🤣
À liên quan đến chuyện viết lách một tí, ở cái đoạn TVC Trấn Thành mà chị bảo là ko cần xem, người ta vẫn có thể hình dung được á. Thì em thấy chữ viết nó thực sự rất là đỉnh cao luôn.
Thí dụ những câu chuyện/sách mà được chuyển thể thành phim đi. Ko bàn đến chuyện phiên bản phim hay hơn phiên bản sách hay gì, nhưng rõ ràng là chữ viết rất là đỉnh cao khi người đọc chỉ dùng một giác quan duy nhất (là mắt) để hình dung và xử lý thông tin cho tất cả các giác quan khác. Và nó cho phép người đọc hình dung một cách tự do trong khuôn khổ. Còn khi xem phim, mình vừa phải xem hình, xử lý âm thanh, đôi khi đọc sub, và mọi màu sắc, âm thanh,... đều bị đóng đinh bởi những gì hiện ra trên màn ảnh.
Thí dụ tác giả viết hình ảnh ông bảy Cù lạch cạch trên con xe đạp màu nâu đất. Là (có thể) trong đầu hiện lên hình ảnh của một ông già đang gò lưng đap cái xe đạp cũ màu nâu phát ra tiếng kêu lách cách liền.
Nhưng nếu xem phim thì người ta bày hết ra cho mình rồi, chẳng cần phải hình dung gì nữa. Đôi khi điều này sẽ làm giảm/mất hẳn đi cái sự thích thú của người đọc/xem.
Tương tự, em nghĩ đến cuộc trò chuyện về quản lý dự án của chị. (Em nghĩ thôi nhé). Nếu mà show cái màn hình con nhện rồi nói về nó thì chắc sẽ mất vui - so với chuyện dùng hình ảnh, bằng từ.